Có những ngày, tôi cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một biển âm thanh vô tận. Không chỉ là tiếng ồn từ phố xá, xe cộ, mà còn là tiếng ồn từ những cuộc trò chuyện chưa bao giờ dứt, những tin nhắn liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, những dòng tin tức không ngừng cuộn trào trên mạng xã hội. Dường như, ngay cả khi tôi cố tìm một góc yên tĩnh, sự ồn ào vẫn len lỏi vào tận sâu trong tâm trí.
Nhưng có lẽ thứ tiếng ồn đáng sợ nhất không phải những âm thanh bên ngoài, mà chính là những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi – những lo lắng về tương lai, những ký ức cũ kỹ, những nỗi bất an vô hình mà tôi chẳng thể gọi tên. Tôi đã quá quen với nhịp sống vội vã này, đến mức không còn nhận ra rằng mình đã lạc mất chính mình từ bao giờ.
Rồi một ngày, tôi tình cờ đọc cuốn “Đường vào Thiền” của Osho. Tôi không biết vì sao mình lại chọn cuốn sách này vào thời điểm ấy. Có thể đó là một sự tình cờ, nhưng cũng có thể là một sự sắp đặt vô hình nào đó của cuộc đời. Và cuốn sách ấy, nhẹ nhàng mà sâu sắc, đã mở ra một cánh cửa – một lối đi giúp tôi tìm lại sự tĩnh lặng đã bị vùi lấp từ lâu.
Chúng Ta Đang Lạc Lối Giữa Những Tiếng Ồn
Osho bắt đầu cuốn sách bằng một nhận định đầy thách thức:
“Không phải ai cũng thực sự muốn tìm kiếm sự thật. Đa số con người chỉ trôi dạt giữa cuộc đời, chạy theo những ham muốn, những tham vọng, mà chưa bao giờ thực sự dừng lại để tự hỏi: Ta là ai? Ta đang sống vì điều gì?”
Lời nói ấy chạm thẳng vào tâm hồn tôi, như một hồi chuông thức tỉnh. Tôi đã bao giờ tự hỏi mình những câu hỏi đó chưa? Tôi có thực sự hiểu bản thân mình không, hay tôi chỉ đang sống theo những khuôn mẫu có sẵn mà xã hội đã vẽ ra?
Osho nói rằng thế giới hiện đại không chỉ ồn ào bởi âm thanh, mà còn bởi tiếng ồn trong tâm trí. Chúng ta nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, sống trong quá khứ hoặc mơ về tương lai mà quên mất giây phút hiện tại. Chính vì thế, dù có tất cả mọi thứ trong tay, ta vẫn cảm thấy trống rỗng, bất an và mệt mỏi.
Đọc đến đây, tôi nhận ra rằng mình không hề cô đơn trong cảm giác này. Có lẽ rất nhiều người ngoài kia cũng đang trải qua điều tương tự. Nhưng chúng ta vẫn tiếp tục chạy theo cuộc sống mà không biết rằng câu trả lời cho sự bình an không nằm ở bên ngoài, mà nằm ngay trong chính bản thân chúng ta.
Thiền – Không Phải Một Trạng Thái Đặc Biệt, Mà Là Một Cách Sống
Trước khi đọc cuốn sách này, tôi từng nghĩ thiền là một trạng thái đặc biệt mà chỉ những người kiên nhẫn và có kỷ luật cao mới đạt được. Tôi từng cho rằng thiền là ngồi bất động trong một tư thế hoàn hảo, tập trung để tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng Osho đã thay đổi suy nghĩ của tôi.
Ông nói rằng thiền không phải là một kỹ thuật, không phải là một việc ta phải “làm”, mà là một trạng thái tự nhiên mà ta có thể “trở thành”. Thiền không phải là cố gắng để kiểm soát tâm trí, mà là học cách buông bỏ, để cho mọi thứ diễn ra mà không phán xét, không chống cự.
“Thiền có nghĩa là từ bỏ mọi thứ có trong ký ức của mình và đạt đến trạng thái chỉ còn lại ý thức, chỉ còn lại sự nhận thức.”
Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng tôi chưa bao giờ thử đơn giản là quan sát chúng, để chúng đến và đi một cách tự nhiên.

Những Bước Đầu Tiên Trên Con Đường Vào Thiền
Osho nhấn mạnh rằng thiền không thể học được từ sách vở hay lý thuyết. Ta chỉ có thể thực sự hiểu thiền khi ta trải nghiệm nó.
Lần đầu tiên tôi thử ngồi yên lặng và quan sát tâm trí mình, tôi nhận ra rằng nó chưa bao giờ thực sự dừng lại. Những suy nghĩ vẫn tiếp tục tràn vào, như những con sóng không ngừng vỗ vào bờ. Nhưng thay vì cố xua đuổi chúng, tôi thử quan sát – chỉ đơn giản là nhìn chúng trôi qua, mà không níu giữ, không đánh giá.
Và rồi, tôi cảm nhận được một điều gì đó rất lạ. Giữa những suy nghĩ hỗn độn ấy, có một khoảng trống tĩnh lặng. Một không gian rộng lớn mà bấy lâu nay tôi chưa từng để ý.
Osho gọi đó là sự tỉnh thức, là trạng thái của thiền. Khi ta không còn bị cuốn theo những suy nghĩ của mình, ta sẽ nhận ra rằng bên dưới tất cả những tiếng ồn ấy, luôn có một sự im lặng sâu thẳm. Và chính trong sự im lặng ấy, ta tìm thấy chính mình.
Đọc thêm: Review Sách Tự Do Như Chim Tung Cánh Và 5 Bài Học Ý Nghĩa
Bình Yên Không Ở Đâu Xa – Chỉ Cần Ta Quay Về
Tôi từng nghĩ rằng hạnh phúc và bình yên là thứ gì đó nằm ở tương lai. Rằng nếu tôi đạt được một điều gì đó – một công việc tốt hơn, một ngôi nhà đẹp hơn, một cuộc sống ổn định hơn – thì tôi sẽ cảm thấy an yên.
Nhưng “Đường vào Thiền” đã giúp tôi nhận ra rằng bình yên không nằm ở một nơi nào đó xa xôi, mà luôn ở ngay đây, trong khoảnh khắc này.
Tôi bắt đầu học cách sống chậm lại. Tôi tập trung vào những điều nhỏ bé mà trước đây tôi từng bỏ qua: hương thơm của tách trà, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cảm giác đôi chân chạm đất khi đi bộ. Tôi học cách lắng nghe bản thân, để ý đến từng cảm xúc, từng suy nghĩ mà không cố gắng thay đổi chúng.
Và tôi nhận ra rằng, khi ta thực sự sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại, mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn. Những điều đơn giản nhất cũng có thể mang lại hạnh phúc.
”Đường vào Thiền” Dành Cho Những Ai Đang Tìm Kiếm Một Điều Gì Đó Không Thể Gọi Tên
Tôi không biết bạn có từng cảm thấy lạc lối như tôi không. Tôi không biết bạn có từng cảm thấy rằng dù có tất cả mọi thứ, vẫn có một khoảng trống nào đó trong tâm hồn mà không gì có thể lấp đầy.
Nhưng nếu có, tôi nghĩ bạn nên đọc cuốn sách này.
Bởi vì đôi khi, thứ ta tìm kiếm không phải là một câu trả lời, mà là một sự nhận ra.
Và đôi khi, ta không cần phải đi đâu xa để tìm thấy bình yên – chỉ cần dừng lại, và quay về với chính mình.
Nếu bạn đang lạc lối, nếu tâm trí bạn đang tràn ngập những tiếng ồn, có lẽ “Đường vào Thiền” chính là tấm bản đồ giúp bạn tìm lại chính mình.
Sách hay bạn sẽ thích: Review chi tiết sách Phi lý trí – Dan Ariely mới nhất